NEW STORY


NGÀY THỨ NHẤT
    Máy bay hạ cánh xuống cảng sân bay quốc tế Bangkok Thái Lan, đoàn du lịch mà cô tham gia lần lượt đi ra xe để bắt đầu chuyến du lịch Thái Lan 5 ngày 4 đêm mà công ty cô tổ chức.
    Hơn hai mươi con người từ những chi nhánh khác nhau trong công ty, nên hầu như cũng chưa biết mặt nhau, chỉ bắt đầu làm quen và giời thiệu nhau khi lên xe. Khi cô lên xe, mọi người đã ổn định chỗ ngồi trên chiếc xe du lịch; cô đảo mắt tìm xem mình nên ngồi vào vị trí nào để thích hợp khi cô là thành viên nữ duy nhất trong chuyến du lịch lần này. Cô ngồi vào chỗ ghế trống ở phía đầu xe, ngà đầu vào kính, yên lặng quan sát ở phía bên ngoài xe. Mọi người trong xe đã gần như ổn định, rôm rả làm quen nhau, cô vẫn cứ sao nhãng, nhìn vào không gian bên ngoài xe một cách vô định, có một dáng người cao to ngồi xuống vào chỗ ngồi ngay bên cạnh cô nhưng cô cũng chẳng buồn đề ý và vờ như là không biết đến sự hiện diện của họ. Chỉ tới khi hướng dẫn viên bước lên xe và bắt đầu giới thiệu về lịch trình chuyến đi cô mới khẽ liếc nhìn qua người ngồi bên cạnh. Dáng người khỏe khoắn, làn da rám nắng; khuôn mặt hài hòa, không quá đẹp trai nhưng cũng có thể được gọi là ưa nhìn. Người này cô đã từng gặp qua, có từng gật đầu chào lịch sự khi đi ngang qua ở trong công ty, nhưng chưa từng trò chuyện.

     Lịch trình ngày đầu tiên bắt đầu bằng việc xem show của người chuyển giới, hướng dẫn viên nhiệt tình giới thiệu về show diễn này và những điều cần lưu ý. Khi đến nơi, mọi người đứng chờ lấy về để vào thì xảy ra chút trục trặc; có lỗi với hệ thống đặt vé của buổi biểu diễn; nên số vé của đoàn cô không được ghi nhận; nên hiện tại là không thể vào đúng buồi biểu diễn đã định trước; chỉ có thể ghép vào một đoàn khác để xem show diễn; tuy nhiên số vé không đủ để tất cả mọi người có thể cùng vào. Còn sót lại 2 người có vé; hướng dẫn viên rối rít xin lỗi cả đoàn vì sự cố này. Cô lên tiếng nói mình có thể ở ngoài vì mình đã từng xem rồi; nhường vé lại cho mọi người trong đoàn. Chàng trai bên ngồi cạnh cô trên xe cũng lên tiếng nói mình cũng đã từng xem rồi. Anh chàng hướng dẫn viên thở phào nhẹ nhõm và dẫn những người còn lại trong đoàn vào  trong buổi diễn trước. 

    Gió chiều thổi mát lạnh, tóc cô bay nhẹ nhàng trong gió, hai con người lặng thinh không nói gì, chàng trai trầm ngâm đút tay vào túi quần, hơi cúi đầu nhìn vào khoảng không trước mặt. Một lúc sau anh chàng hướng dẫn viên chạy ra, xin lỗi hai người vì sự cố ,cảm ơn vì đã thông cảm cho sự sơ suất của anh ta và chìa ra hai tấm vé; đây là hai tấm vé công chiếu buổi đầu tiên của một bộ phim Thái Lan, đang được quảng cáo rầm rộ; Anh hướng dẫn viên nói rằng mong hai người nhận cho, xe sẽ đưa hai người tới rạp chiếu phim ngay bay giờ. Cô và chàng trai khẽ nhìn nhau và gật đầu đồng ý.

    Khi bộ phim bắt đầu chính chiếu, cô mới lờ mờ nhận ra đây là bộ phim nằm trong seri phim kinh dị nổi tiếng của Thái Lan, những cảnh phim rùng rợn bắt đầu xuất hiện; các nhân vật với tạo hình khủng khiếp; những cảnh phim rợn tóc gáy dần dần xuất hiện; Cô dù đã tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng đã quá mức chịu đựng, nên không thể tỏ ra bình thản nữa;Khi cảnh tượng con ma bò ra từ gầm giường cô rụt vả 2 chân lên ghế ngồi; quay hẳn người sang một bên và lấy tay che hai mắt lại và run rẩy. Khi âm thanh kinh dị đã qua, cô he hé mắt nhìn xem bộ phim diễn biến tới đâu rồi; thì một cảnh ma quái lại ập tới, anh vội lấy tay che mắt cô lại; đến giờ phút này, với nỗi sợ khủng khiếp này thì cô chẳng còn e dè gì hình tượng bản thân nữa; cô cầm chặt tay anh để che mắt mình lại. Lâu lâu lại khẽ tò mò nhìn lén qua khe ngón tay anh xem diễn biến tiếp theo của bộ phim. Khi bộ phim lên tới đoạn cao trào, những hình ảnh kinh dị xuất hiện dồn dập, những tiếng khóc lóc van xin, tiếng gào gầm rú, tiếng rượt đuổi và cắn xé da thịt man rợ thì dù cô có nhắm tịt mắt, và cầm tay anh cô vẩn cảm thấy nỗi sợ kinh hoàng, người cô run lên bần bật, hai tay bịt lấy tai. Anh dựng thanh chắn ghế ở giữa hai người lên, kéo đầu cô áp vào vai anh và choàng tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Hơi nóng từ bàn tay anh tỏa ra khi anh để tay lên vai cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp, và được bảo vệ. Dù âm thanh gào rú thất thanh ở xung quanh, cô cũng cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, bộ phim cũng đã kết thúc, mọi người đứng dậy ra về, xì xào bàn tán về bộ phim.  Anh khẽ lay cho cô đứng dậy, rồi cầm lấy bàn tay của cô, kéo cô đi. Khi mọi người trong rạp đang  kéo nhau ra hành lang để ra khỏi rạp thì điện tắt đột ngột, những tiếng xì xào giờ trở thành tiếng hét thất thanh, có lẽ vì ảnh hưởng của bộ phim kinh dị ban nãy kèm theo việc mất điện đột ngột khiến cho mọi người hoảng sợ tột độ; những tiếng la, tiếng khóc xuất hiện.

    Cô cũng không ngoại lệ; việc mất điện làm cô điếng người, siết chặt lấy bàn tay anh, mọi thứ xung quanh nhốn nháo, mọi người xung quanh xô đẩy nhau  trong hành lang chật hẹp; cố muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Việc xô đẩy mỗi lúc một mạnh mẽ, bao lực hơn, cô kéo cô vào lòng, ôm chặt cô và áp lưng vào tường. Dù cho quang cảnh lộn xộn diễn ra trong hành lang chật hẹp; nhưng khi ở trong vòng tay anh, áp đầu vào lồng ngực của anh, cô thấy mình thật nhỏ bé và an toàn, anh siết chặt vòng tay của mình hơn mỗi khi có người vô tình xô đẩy. Cô cứ như thế, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mà không hề phản kháng. Mặc kệ mọi điều diễn ra, cô cảm thấy bình tâm qua hơi thở bình tỉnh và đều đặn của anh. Anh đặt cằm mình lên đầu cô trong thời gian chờ đợi. Nhân viên rạp phim chiếu đèn pin đến và xin lỗi vì sự cố mất điện đột ngột và sẽ cố gắp khắc phục lại để có điện nhanh nhất có thể; 

    Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng thì điện cũng đã được bật lại; mọi người lục tục ra khỏi rạp phim càng nhanh càng tốt giống như sợ ở lại thêm giây phút nào nữa thì lại có chuyện kinh dị nào đó xảy ra.

    Khi mọi người đã ra về gần hết, anh thả lòng vòng tay đang ôm cô và đan tay mình vào bàn tay cô; kéo tay cô ra khỏi đó để đi đến chỗ đậu xe. Cô im lặng đi theo anh không một chút phản kháng. Đến tận khi lên xe, tay anh vẫn k rời; hai người đều trầm ngâm không nói gì; cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, quan sát Bangkok về đêm. Còn anh ngả đầu ra sau ghế, khuôn mặt trầm ngâm; nhìn vô định vào khoảng không trước mặt.

    Chỉ đến khi xe đến chỗ show điễn đón những người trong đoàn vừa xem show xong thì , mọi người kéo nhau lên xe thì cô mới vội rụt tay của mình lại khỏi bàn tay anh.

    Chiếc xe đưa mọi người tới chỗ ăn tối, mọi người trong đoàn, làm quen nhau nói chuyện rôm rả, cụng li khiến không khí trở nên vui vẻ; sau khi ăn tối xong, cô cảm thấy lạc lõng trong những tiếng nói cười huyên náo; nên cô đi ra một chiếc bàn khác ở phía xa ở ngoài trời ngồi nghỉ ngơi. 

    Một lúc sau, anh lại gần, kéo ghế ngồi đối diện sát với cô; anh nói lúc này mặt hơi ửng đỏ vì đã uống bia, hai tay anh cầm chặt lấy hai tay cô và bảo rằng anh có điều cần nói.

- Anh có một điều hơi điên rồ cần nói; nếu không phải là bây giờ thì có lẽ không bao giờ có thời điểm nào có thể thích hợp hơn để nói. Trong năm ngày này, em có thể làm bạn gái của anh không?

    Cô sững người nhìn anh. Anh tiếp tục nói bằng chất giọng ấm áp có phảng phất hơi bia.

- Ít nhất là chỉ năm ngày này thôi; anh đã biết em từ lâu; và rất thích em; và biết là mình không có cơ hội; và điều này là cực kì điên rồ; nhưng chỉ năm ngày thôi.

- Và điều này sẽ được giữ bí mật mãi mãi, em cứ yên tâm về điều đó; chỉ hai chúng ta mới biết về chuyện này; sẽ không có người thứ ba được biết. Những người trong đoàn; không ai biết chúng ta; ít nhất là không ai biết em.

    Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra bên ngoài khi nghe thấy điều này; rồi nhìn chiếc nhẫn ở ngón tay áp út của mình; Cô biết điều nay thật sai trái; nhưng cảm giác rung động ban nãy khi anh ôm siết làm cho cô bây giờ nhớ lại thì nổi da gà. Cô cảm thật có một sự rung động ở sâu thẳm trong con tim mình, khao khát một vòng tay. Cô chưa từng làm một điều gì điên rồ hay quá phận; nhưng ngay bây giờ; con tim cô thôi thúc khiến cô muốn gật đầu đồng ý.

- Anh có hứa là điều này chỉ hai chúng ta biết không? Cô nuốt nước bọt xuống cổ một cách khó khăn, cúi đầu nhìn xuống gối mà không dám nhìn thẳng vào anh.- Và sẽ không có ai biết tới chuyện này

- Anh hứa! vậy em đồng ý chứ?

Cô khẽ gật đầu mà vẫn không dám nhìn lên.

    Anh mím môi lại, không dám để tiếng cười hạnh phúc phát ra, siết chặt bàn tay cô, cúi người xuống đâu gồi cô, áp hai bàn tay cô vào má mình và hôn vào lòng bàn tay cô. Cô cảm thấy cảm giác hạnh phúc lan rần rần khắp cơ thể. Cái cảm giác khiến cô muốn chạy vòng quay, muốn nhảy chân sáo, muốn phát tiết ra niềm vui này.

    Anh đột ngột đứng lên, vòng 2 tay ôm lấy má cô và đặt lên môi cô một nụ hôn thật mềm mại rồi, cụng trán anh vào trán cô rồi cười thật tươi. Bảo rằng anh sẽ phải quay lại bàn tiệc một lúc vì mọi người đang chờ.

    Cô mỉm cười gật đầu; những cơn gió thoảng qua, mái tóc khẽ lay nhẹ, mép máy dập dềnh nhè nhẹ; một buổi tối thật là dễ chịu. Cô ngả lưng vào thành ghế bình tâm lại và khẽ mỉnh cười nhớ lại toàn bộ sự việc đã diễn ra như ngày hôm nay; nó nhanh tới nỗi cô không tin đó là sự thật. Cô biết việc này thật là sai trái; là không đúng; nhưng con tim cô lên tiếng, nó chỉ muốn 5 ngày thôi; chỉ năm ngày được làm điều tự do mà nó muốn.

    Tiệc tàn, mọi người lên xe và nhận phòng khách sạn; hướng dẫn viên phát thẻ phòng cho mọi người; và anh cố ý chọn thẻ phòng ngay cạnh cô. Đi trên hành lang vừa với ánh sáng lờ mờ vừa đủ để di chuyên, hai người mang hành lý đi tìm phòng của mình. Khi tới phòng, cô mở cửa và anh mang giúp hành lý của cô vào phòng rồi quay ra ôm chặt cô, cô có chút giật mình nhưng vẫn vòng tay ra ôm anh. 

    Anh thì thầm, hỏi rằng anh có nơi muốn đến, cô có thể đi cùng anh không? Cô gật đầu đồng ý và nói rằng sẽ đi sau khi tắm rửa và thay bộ quần áo mới; vì bộ đồ này đã mặc cả ngày rồi, cảm thấy hơi khó chịu.

    Ba mươi phút sau, anh đã đứng chờ cô trước cửa, anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng với chiếc quần jean sáng màu và đôi giày thể thao; tóc anh vẫn còn chút hơi ẩm và cả người toát ra mùi xà phòng quen thuộc mà cô đã được ngửi cả ngày hôm nay. Co xuất hiện sau cánh cửa với chiếc váy hoa ngắn đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng, mái tóc sấy vội, đang được xõa ra phía sau lưng, mùi hương hoa thơm mát xộc ngay vào mũi anh khi cô mở cửa.

    Khi đi cô chợt hỏi anh là anh muốn đi đâu, anh trả lời rằng mọi chuyện hôm nay thật quá hạnh phúc với anh, đôi lúc anh không dám chắc đó là sự thật, nên anh muốn có một vật để khi ngày mai tỉnh giấc, khi nhìn vào nó thì anh biết rằng chuyện này lâ thật. Và cứ như vậy, hai người đi tới cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại gần khách sạn.

    Anh nói rằng cô hãy lựa chọn 1 cặp nhẫn mà cô thích. Sau một hồi lựa chọn cô chọn ra một cặp nhẫn trơn màu vàng rất cơ bản; Anh hỏi cô có rất nhiều nhẫn đẹp tại sao lại lựa chọn một cặp nhẫn đơn giản như thế thì cô trả lời rằng là vì cô cảm thấy anh đeo chiếc nhẫn đơn giản này là đẹp nhất, phù hợp với vẻ nam tính của anh; và cô nghĩ mình sẽ rất vui khi thấy anh đeo nó; và nhân viên bán hàng có thể khắc tên viết tắt của hai người lên mặt trong của chiếc nhẫn; anh đống ý với lựa chọn của cô; Sau khi thanh toán xong; anh lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn và xỏ nó lên ngón tay áp út bản tay phải của cô và cô lấy chiếc còn lại xỏ lên ngón tay áp út bàn tay trai của anh và nói rằng khi hai người nắm tay thì hai chiếc nhẫn có thể chạm vào nhau. Sau khi đeo xong, anh đan bàn tay cô và tay mình vui vẻ đi dạo quanh khu trung tâm thương mại một lúc rồi mới trở về phòng. Sau khi ôm cô thật chặt thêm lần nữa và đặt một nụ hôm lên trán anh vui vẻ chào tạm biệt cô và trở về phòng của mình.

NGÀY THỨ HAI

    Mới sáng sớm tinh mơ cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa của anh; khi vừa mở cửa cô thấy anh chào cô bằng một nụ cười híp cả mắt. Còn cô thì đang đầu tóc bù xù và còn nguyên bộ đồ ngủ trên người; và đôi mắt còn không thể mở to vì đang còn ngái ngủ và bị chói mắt. Cô hỏi anh sao mà đến sớm vậy; cô còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Anh đẩy cửa bước vào và nói rằng anh có quá ít thời gian để ở bên cô nên anh muốn tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể để ở bên cạnh cô. Anh đưa hai tay đặt lên má cô và kéo lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cô, khuôn mặt đang ngái ngủ của cô mỉnh cười khiến anh cảm thấy cô thật đáng yên, kéo cô vào lòng và ôm chặt chặt cô. Thân hình cô nhỏ bé và mềm mại trong bộ pijama ngắn. Anh thì thầm với cô, sáng nay khi thức dậy anh phải nhìn thật lâu vào chiếc nhẫn mới tin được chuyện ngày hôm qua là thật và lập tức muốn sang chỗ cô.

    Cô trà lời rằng, anh đang ôm cô chặt quá và cô cần phải đánh răng rửa mặt cũng như là thay bộ đồ khác thì anh mới chịu buông cô ra. Trong khi cô vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân và thay đồ thì anh nằm lên vị trí cô vừa nằm và cảm nhận mùi hương của cô còn phảng phất đâu đây.

    Chuyến xe ngày thứ 2 khởi hành rời Bangkok đến thành phố Pattaya, một chặng đường dài đã được hướng dẫn viên báo trước; cô ngồi ngả đầu vào vai anh; đan tay mình vào tay anh trong quảng đường 6-7 tiếng đồng hồ. Rồi sau đó xe lần lượt dừng lại trước các địa điểm du lịch đã định từ trước; thời tiết oi bức, cái nóng hầm hập như muốn thiêu đốt khách du lịch; người thì hào hứng chụp hình; người thì ủ rủ vì mệt; cô nghiêng người ủ rũ nằm lên đùi anh; anh dùng catalog bản đồ hướng dẫn quạt cho cô; nhìn cô thiêm thiếp ngủ vì mệt mỏi.

    Buổi chiều xuống, thời tiết đã dần trở nên mát mẻ hơn, cô dường như lấy lại được sức sống; tươi tỉnh chạy đi tham quan 1 cách vui vẻ, anh đi theo sau cô, nhìn vô vui vẻ như một bông hoa nhỏ dập dìu trong nắng. Và rồi, khi bông hoa đó mệt mỏi vì chạy, anh nắm tay cô đi tham quan một cách chậm rãi.  

    Buổi tối hôm đó, cả đoàn có kế hoạch đi xem show biểu diễn đêm ở Pattaya thì cô và anh cùng vài người ở lại, không tham gia mà sẽ cùng nhau đến khu đèn đỏ tham quan. Cô cùng những người ở lại đi ra khu phố đèn đỏ tham quan, xem những quán xá; rồi những cô gái hóa trang xinh đẹp đứng chèo kéo khách. Đi dạo một vòng xong anh và cô đến trung tâm mua sắm cạnh khách sạn. Khi đến quầy văn phòng phẩm, anh thấy cô rất hào hứng xem những vật dụng nhỏ xíu, hay những quyển sổ nhiều màu sắc hay đến xem xét tỉ mẩn khu đồ sứ, sau đó cô chọn được một cặp cốc sứ trắng và đến quầy thanh toán; anh muốn thanh toán nhưng cô giành lầy; và nói là muốn tự thanh toán vì muốn tặng cho anh 1 chiếc. 

    Sau đó hai người tiếp tục đi dạo và anh bỗng dưng thấy những con manocanh mặc đồ giống nhau nên muốn vào xem; anh hỏi cô rằng có thích mua đồ giống nhau không thì cô gật đầu đồng ý; Sau khi lựa chọn một lúc thì cô và anh chọn ra một bộ áo thun trắng, quàn jean nhạ màu và áo khoác kẻ nhạt và giày thể thao vải mỏng; Cô nói rằng lần trước thấy anh mặc như vậy rất là đẹp nên cũng muốn đồ cặp giống như thế. Sau khi thanh toán xong, hai người ra ngoài đường dạo phố và thưởng thức những món ăn đường phố nổi tiếng; cô có vẻ rất hào hứng trong việc thử những món mới lạ mà cô mới chỉ từng thấy trên  film; anh nhìn cô ăn với khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc. Cô nói với anh rằng, ăn ngon cũng là một loại hạnh phúc và cô cảm thấy những món này rất ngon. Lâu lâu anh lại khẽ vươn tay vuốt những lọn tóc đang bay trước mặt cô ra sau tai hay lấy khăn giấy chấm những vết đồ ăn bị dính trên mặt cô. Anh cảm thấy rằng những ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của mình từ trước tới giờ.

NGÀY THỨ BA

NGÀY THỨ TƯ

    Tối nay là buổi tối cuối cùng cô và anh có thể ở bên cạnh nhau; một bên là nỗi niềm hạnh phúc vì vẫn được ở bên cạnh người con gái mình thích; một bên là sự chua xót vì chỉ đêm nay thôi, ngày mai đã phải chia xa.

NGÀY THỨ NĂM

    Chiếc máy bay cất cánh từ cảng hàng không quốc tế Bangkok; chỉ hơn một tiếng nữa thổi, cô và anh sẽ trở lại vị trí vốn có của mình; như hai người người xa lạ; anh cảm thấy thực sự chua xót vì sự thật này. Anh khẽ nhìn sang bên cạnh thấy khuôn mặt cô đang trầm ngâm, tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, anh không biết liệu cô đang nghĩ gì, có tiếc nuối về khoảng thời gian mấy ngày qua không; anh trong lòng cô có chiếm một vị trí nào không, và liệu sau này liệu cô có nhớ đến anh hay không. Tuy vị trí làm việc gần nhau, nhưng khả năng được gặp nhau  không nhiều, và nếu anh chủ động sang gặp không biết cô có ngại ngần hay không.

MỘT THỜI GIAN

Sau chuyến du lịch hai người, không hề liên lạc hay chủ động gặp nhau. Trong lòng anh như sóng dậy, không yên ả; vì ban đầu đã hứa với cô chỉ năm ngày thôi; nhưng anh cảm thấy không thể quên cô được; năm ngày đó lại làm anh nhớ cồn cào hơn bao giờ hêt.

Chiều nay anh có việc đến chỗ làm của cô, ánh nắng chiều dìu dịu vàng ươm, anh lấy hết dũng khí bước tới trước cửa phòng cô; cô đang ngồi chăm chú nhìn bảng số liệu trên máy tính, nghe thấy có tiếng động cô quay mặt nhìn ra cửa và chống cằm nhìn anh. Chiếc nhẫn màu vàng vẫn nằm trên ngón tay áp út bàn tay phải của cô.

Cô sững người nhìn anh, dáng người quen thuộc đang đứng trước cửa, nở 1 nụ cười hiền lành trìu mến nhìn anh, dưới cái nắng chiều trước cửa; nụ cười của anh nhìn hiền hòa hơn bao giờ hết; và ở ngón tay áp út bản tay trái của anh, chiếc nhẫn vàng ánh lên dưới ảnh nắng. Cô nhoẻn miệng cười đáp trả lại anh; nụ cười khiến cho anh cảm thấy rằng cơ hội của mình vẫn còn để có thể tiếp tục ở lại bên cô.

Ngoài kia ánh nắng chiều ấm áp biết mấy, chim chóc ríu rít chuẩn bị về tổ; và anh cũng tìm được một nơi để trái tim mình có thể tìm vê.

 

 

 

Nhận xét